Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Cuối năm xui xẻo....

  Vậy là đã qua 5 ngày kể từ ngày về thăm nội , và kể từ ngày em trai mình bị tai nạn....
Sáng chủ nhật còn hăm hở leo lên xe về nhà, trưa còn vui vẻ ăn cơm bên đại gia đình, ấy vậy mà....mới hơn 1h trưa thì nghe người ta báo tin em trai mình bị tai nạn.... không biết diễn tả cảm giác mình lúc đó thế nào nữa, vừa sợ, vừa lo, quáng quàng lên....tâm trạng lúc ấy chắc chỉ có người trong cuộc mới hiểu nổi....
    Một buổi trưa tồi tệ, nghe tin xong mọi người trong nhà nháo nhào đền hiện trường tai nạn, người thì chạy thẳng vào bệnh viện....Nhìn thấy em mình nằm trong phòng cấp cứu toàn thân máu me, người thì run lên bần bật....lúc ấy mình chỉ muốn khụy hẳn xuống sàn nhà...tim nhói lên từng hồi, đau lòng quá....
   Bác sĩ đang khâu sơ cứu vết thương trên đầu, từng mũi kim đâm vào là máu ứa ra....lúc ấy nước mắt mình chỉ biết nuốt ngược vào, chắc lúc đó em đau lắm,...vết thương em đau nhưng lòng dạ chị còn đau hơn nhiều...Đâu chỉ đầu em bị thương, nào là trán, tay trái rồi chân....toàn thân em run lên từng hồi vì cơn lạnh...trong lúc đó mình chỉ biết đứng nhìn và động viên em cố lên.... Lòng đau biết bao nhiêu....
    Bác sĩ làm giấy chuyển viện cho em xuống BV Đa Khoa TW Cần Thơ...vì em bị thương khá nặng....ngồi trên xe cấp cứu chị không thể ngồi yên, lo cho em lắm....nhiều lúc chị em mình như chó với mèo, nhưng lúc này thì làm sao ghét bỏ hay hờn giận em được,,,tình thương chị em, máu mủ làm lòng chị đau vô cùng...chị thương em vô cùng....
         Chuyển viện làm chị còn bực mình hơn, bực mình nhất là thái độ của các bác sĩ và mấy thằng bảo vệ... em như vậy mà tụi nó cứ nhỡn nhơ, xem như chẳng có chuyện gì....thấy em như thế mà mấy thằng bảo vệ không cho chị vào phòng cấp cứu để đắp chăn cho em, tụi nó đuổi chị như đuổi tà ma, phong hủi....chị bực lắm, tức đến độ chị bật lại chũi luôn tụi nó....chỉ chẳng thiết gì nữa, lúc ấy chị chỉ nghĩ đến sk của em trai chị mà thôi....đau lòng lắm và cũng bực nhiều lắm!!
           Vào viện gần 3h mà tụi nó cứ để em nằm vậy, mặc cho em đau đớn, lạnh lẽo....chị như con điên, đứng ngồi không yên suốt buổi, Anh Ngọc cũng bực bội lắm....hằn học luôn với mấy thằng BS...mà có thấy được mấy thằng đâu...chỉ toàn 1 lũ thực tập sinh ngu ngốc, bù nhìn rơm....
   Mãi đến chiều gần tồi chị mới đẩy em đi chụp X-Quang, Cti, rồi siêu âm....lúc này người mà chị căm ghét nhất là thằng bác sĩ siêu âm....MỘT THẰNG VÔ TRÁCH NHIỆM, NÓI CHUYỆN MẤT DẠY VÀ KHÔNG CÓ MỘT CHÚT GÌ TÌNH NGƯỜI.... viết đến đây là nối bực tức tràn về....chị nhớ như in từng lời nói của nó....lần đầu chụp X-Quang thì BS kết luận em gãy xương vai...gãy xương bàn chân...lần này em được đi chụp phổi tiếp tục, Nó kêu chị đở em dậy cho nó lót tấm phim dưới lưng, đang đở em ngóc dậy thì nó kéo xách tay em ngược lên, em đau chị biết chứ...lúc đó chị rất bực, nhưng cố nhẹ nhàng với nó:
- Anh nhẹ nhẹ dùm em, tay em nó bị gẫy...
Tưởng nó mở miệng ra nói cái gì thì được nghe 1 câu như tạt nước sôi vào mặt:
- Không làm thì đẩy về........
lúc đó cục tức nó lên tới họng, chị chữi nó :
- Anh làm bác sĩ mà ăn nói vậy hả? tui nói anh làm nhẹ nhẹ mà anh nói vậy đó hả??? anh có phải con người không???
Thằng khốn nó đáp lại mình: -Làm mấy chuyện này Ai ăn uống gì ở đây mà nói như vậy??Tui nói gì không đàng hoàng??
Mình tức quá bụp luôn: - Vậy mày muốn ăn dọng gì?? lương y như vậy đó hả???
Nó im lặng bỏ đi....lúc đó ko lo cho thằng em thì chắc mình la làng hơn nữa,....Ấn tượng cực kỳ xấu với cái bệnh viện này....
Từ 3h đến hơn 11h đêm thì em mình mới được lên phòng bệnh, và chỉ duy nhất được truyền 1 chai nước biển, đầy nó đi bó bột cái chân mà tức anh ách.....
   Không biết phải diễn tả cái hoản cảnh đó như thế nào nữa...nó cứ như 1 cơn ác mộng với mình mỗi khi nghĩ về nó...ám ảnh lắm!! Cuối tuần xui xẻo, em mình bị như vậy mà không hề có một viên thuốc, hay mũi thuốc giảm đau nào???LƯƠNG Y BÁC SĨ CHẮC CHÓ ĂN MẤT RỒI....

Mình chưa bao giờ bức xúc đến như thế? không chỉ mình mà mọi người ở BV đều như vậy, có lẽ họ là dân quê, thấp cổ bé họng nên cứ bị ức hiếp như thế...còn đối với mình thì ko?? không bao giờ....chướng tai, gay mắt thế mình không tài nào chịu được, chỉ muốn cho tụi nó biết chẳng phải ai cũng im im khi nghe và thấy tụi nó làm ăn bất nhân như vậy....
Không có cái lời lẽ nào mà diễn tả hết sự VÔ TRÁCH NHIỆM, THỜ Ơ, THÁI ĐỘ VÔ HỌC, THIẾU Y ĐỨC của cái bệnh viện này, từ BS đến cả mấy thằng bảo vệ...cứ hành động và nói chuyện như 1 lũ vộ học...
  Nhưng thôi...bức xúc lắm chỉ tổ mang cục tức vào mình, giờ trời thương cho thằng em nó cũng đã khỏe rồi...và ngày mai sẽ xuất viện về nhà....mừng là nó được về nhà vì chỉ có ở nhà nó mới được chăm sóc chu đáo và tinh thần khỏe khoắn hơn...mau lành hơn....còn ở trong cái BV thối nát đó chắc không biết bao giờ nó mới khỏi??!!!
  Thật đáng nhục nhả và xấu hổ cho 1 cái bệnh viện mang tầm cở TW, 1 bệnh viện được trang bị hiện đại, xây dựng bề thế nhất Đồng bằng Sông Cửu Long...mà lại có những người Bác Sĩ, nhân viên ...haizzz ôi cái này chắc không phải nhắc lại một lần nữa rồi....LŨ SÂU MỌT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét